Posts

08/07/2021

Một ngày nào đó em có thể gặp anh không? Người đàn ông hiền lành tử tế. Em cho là cuộc đời này chỉ cần như thế. Là đủ. Có phải không? Tháng ngày trôi nhanh quá. Em không tính nổi bao nhiêu năm qua rồi kể từ lần sinh nhật tuổi mười lăm và không còn vầng trăng nào mang nỗi nhớ rất rằm. Anh đến mà, có phải không? Để em lại tô son đỏ lên môi, nước hoa trên vai, và mình thì tay trong tay. Có được không? Em chưa từng nghĩ mình sẽ viết những lời này vào một đêm tháng Bảy. Giữa mùa đông, đêm nay ngoài trời lạnh vô cùng. Có những tối em đi vòng quanh thành phố và thả một lời ước lên trời cho trăng sao nghe thấy. Em buồn bã giữa những tin vui, nghĩ là mình lại khóc giữa chừng những điều tuyệt vọng. Mà cũng không khóc nổi, lâu rồi anh. Em viết cho ngày này năm sau, biết đâu lúc đó em cũng đang chực khóc giữa lòng thành phố vào một đêm đông. Thành phố này to như thế, có chứa nổi nỗi buồn của em không? Nhưng mà em không khóc, như mọi khi, như bây giờ. Tới chừng nào anh đến ngồi bên và nghe em nói.

Những giấc mơ trở lại

Dạo này tôi hay mơ thấy L., tôi là một đứa ngủ sâu, thế nên nhưng giấc mơ thường ít xuất hiện. Vậy mà bẵng đi hơn mười năm, cậu lại xuất hiện kỳ lạ như thế. Tự nhiên lại như thế. Mười năm... Cậu ngồi sau tổ tôi một tổ, hình như cách một dãy bàn. Thỉnh thoảng quay ra sau, luôn thấy một ánh mắt nhìn mình mỉm cười. Cậu hiền lành , ít nói và học luôn đứng đầu lớp nên rất được các thầy cô yêu mến. Cậu thích tôi, và cậu đã nói ra điều đó. Trước ngày Yahoo thông báo ngừng hoạt động, đoạn chat của cậu là thứ duy nhất tôi tìm cách lưu về máy tính. Cái máy tính cũ xì, hư lên hỏng xuống bao nhiêu lần, mà mỗi lần sửa tôi lại thắc mắc không biết có mất cái file Yahoo đó không.  Nhưng cậu không biết tôi cũng thích cậu nhiều nhường ấy. Năm mười lăm tuổi. Sau đó thi chuyển cấp vào Trung học, tôi và cậu học cách nhau một con đường Bùi Thị Xuân. Tôi mê Uyên Linh. Cuộc thi Vietnam Idol lúc đó (thậm chí đến tận bây giờ), chưa hề có ca sĩ nào có thể khoáy động khán giả như vậy. Uyên Linh đạt giải Quán Quân

Cái bánh ngon

Tôi tin là bạn cũng sẽ như tôi mà thôi. Khi bạn biết mình yêu ai đó và cậu ta thì mỗi ngày đều tìm cách xuất hiện gần bạn. Thế là bạn nhận ra trái tim mình không bị thiệt thòi một tý gì. Mặc dù bạn trẻ con ngờ vực, nhưng rõ ràng buổi sáng hôm sau lại rực rỡ hơn sáng ngày hôm nay. Và những chiếc bánh cậu mang đến, là những chiếc bánh ngon nhất trần đời.

Thư tình gửi một người

Một buổi tối nọ, như tối nay chẳng hạn, con nhỏ ngồi xếp bằng bên kệ sách tìm cuốn nào đó để đọc. Vì ngày sắp hết mà không thấy được gì hay ho. Viết dăm câu chữ lên đây thì cũng khó, Facebook không phải là nơi để phơi hết cảm xúc lên và đòi người đọc làm ơn buồn cùng vài phút. Nhất là khi bài đăng của bạn kẹp giữa một tấm hình bàn ăn thịnh soạn và một trang quảng cáo máy cạo râu. Thế thôi đành viết về một ông bác nọ, mà sau khi lật bừa vài trang thư tình của ổng, con nhỏ chắc mẩm đích thị cây đa cây đề của phường ngôn tình là đây chứ còn đâu nữa. Cần gì tận bên người anh em láng giềng môi lỡ không khép kịp thì răng liền bị cưỡm mất trong một chớp mắt. Tập thư tình dày gần ba trăm rưỡi trang, từ năm sáu mươi tư tới hai ngàn lẻ một, ghi độc cho một cô trẻ tên là Dao Ánh. Ông bác cứ mỗi hai ngày, một tuần là ghi cho cô trẻ một lá thư, mà cuối thư nào cũng có vẻ hờn trách Ánh sao lâu quá không viết trả thư anh. Khiếp, với tốc độ tán gái nhanh như tốc độ lây lan của trận dịch năm nay, tám c

Cho em một ngày

Không phải chỉ trong những giấc mơ phù phiếm, mà mỗi hơi thở của em, em đều xin cho mình được xinh đẹp. Em không hiểu em nữa rồi. Chỉ là một ngày nọ, em sợ mình già đi. Em sợ nhìn thấy những nếp nhăn, thấy tóc mỏng dần và phai màu nâu nhạt. Mà mình thì chưa kịp xinh đẹp ngày nào, dù có thể da em vẫn trắng và vai em vẫn gầy, như trước đây. Những ngày buồn nhất luôn là những ngày dạo quanh thành phố lớn, bước vào các cửa hiệu to, váy áo lung linh sặc sỡ, nhưng không có cái nào dành cho em. Cũng không có đôi giày nào cho em xỏ đôi chân nhỏ xíu của mình vào. Lúc nào em cũng gần như bật khóc sau đó. Thế là em chán ghét mọi thứ. Em sợ hãi con người, không biết chừng nào họ mới thôi nói những lời bén nhọn như mũi dao. Em hỏi bầu trời xanh, hỏi cỏ dại bên đường, hỏi băng ghế đá dưới mưa rét mướt, rằng tại sao lại là em? 

27/10/2019

Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng khi đọc tin những con người trong thùng xe tải. Tôi đã không còn viết nhiều nữa, mặc dù nỗi buồn thì luôn ở đó. Tôi sẽ không bao giờ ngừng yêu thương dải đất ven biển đẹp đẽ mà nghèo mãi thôi. Ngay cả khi cát không còn nữa và biển thì khô cạn đi. Ôi trời xanh, bao giờ những đoàn người thôi đi dần về bên kia biên giới? Xin cho nhân gian này tốt hơn một chút. Xin cho chúng con, không còn lưu lạc triền miên vĩnh viễn.

Bếp mới

Tôi đã không dỡ đồ ra khỏi các thùng và vali. Tôi tính rời đi. Tôi nghĩ tôi cần không gian khác cho mình. Phòng ngủ khác, gian bếp khác và ít người hơn. Dì hỏi tôi tại sao? Mọi chuyện trên đời này, không phải hoặc do ép buộc, thì là vì mình mong muốn, hay sao? Tôi không thích những câu hỏi tại sao và tôi cũng không muốn giải bày nhiều, có những điều đã trôi qua rồi, tôi không muốn kể lại nữa, có kể lại thì cũng là chắp vá. Không ai biết được, có những ngày buồn nhiều như mây, tôi chỉ ước về đến nhà có ai đó nấu gì đó cho tôi. Hoặc chí ít, tôi có thể nấu cái gì đó cho mình. Thế là tôi tìm nhà mới. Phòng ngủ mới, gian bếp mới và những con người mới. Tôi không thích nấu ăn, nhưng tôi cần một phòng bếp khác. Mọi lý do cho những việc tôi làm thường đơn giản lắm. Như việc tôi muốn có một căn nhà khác, vì tôi muốn có bếp của tôi. Nhưng tôi vẫn chưa nói gì với bà Dép Xanh. Rằng tôi sẽ nhớ tiếng chảo khua và tiếng lửa mỗi tinh mơ nhiều lắm.