08/07/2021

Một ngày nào đó em có thể gặp anh không? Người đàn ông hiền lành tử tế. Em cho là cuộc đời này chỉ cần như thế. Là đủ. Có phải không?

Tháng ngày trôi nhanh quá. Em không tính nổi bao nhiêu năm qua rồi kể từ lần sinh nhật tuổi mười lăm và không còn vầng trăng nào mang nỗi nhớ rất rằm.
Anh đến mà, có phải không? Để em lại tô son đỏ lên môi, nước hoa trên vai, và mình thì tay trong tay. Có được không?
Em chưa từng nghĩ mình sẽ viết những lời này vào một đêm tháng Bảy. Giữa mùa đông, đêm nay ngoài trời lạnh vô cùng. Có những tối em đi vòng quanh thành phố và thả một lời ước lên trời cho trăng sao nghe thấy. Em buồn bã giữa những tin vui, nghĩ là mình lại khóc giữa chừng những điều tuyệt vọng. Mà cũng không khóc nổi, lâu rồi anh. Em viết cho ngày này năm sau, biết đâu lúc đó em cũng đang chực khóc giữa lòng thành phố vào một đêm đông. Thành phố này to như thế, có chứa nổi nỗi buồn của em không? Nhưng mà em không khóc, như mọi khi, như bây giờ. Tới chừng nào anh đến ngồi bên và nghe em nói.
Đêm nay ngoài trời lạnh vô cùng. Còn Sài Gòn của em, của chúng ta lại cháy đỏ. Xin cho đời này bình yên mãi, cho ba mẹ em, ba mẹ anh, cho chúng mình.

Comments