Posts

Showing posts from 2018

Đêm giữa năm

Những ngày giữa năm ngột ngạt và khó thở. Khi tin tức tràn ngập những điều không vui về đất nước, về lòng người. Tôi ngồi lặng lẽ trong đêm, hỏi một câu đã hỏi hàng vạn lần rồi, rằng bao giờ yên bình về trên quê mình? Tôi là một đứa trẻ hời hợt, nhưng trong giây phút nào đó, tôi nhớ khói bụi Sài Gòn, nhớ mùi con sông bẩn sau căn nhà cũ, nhớ cây dừa già luôn cho trái ngọt lịm, nhớ mẹ ngồi rửa bát ngoài hiên, nhớ món thịt kho của ba. Tôi nhớ quê hương trước khi nhớ nhà mình... Có những lời nói cất lên, và tôi học được rằng có nhiều điều cứ để gió cuốn đi. Tôi chẳng có gì cả, ngoài nỗi nhớ vào một đêm đầu đông ở Úc. Melbourne dù thế vẫn đối tốt với tôi, ơn Trời vì điều đó. Tôi sẽ không bạc với cậu đâu, như cách tôi không bạc với quê nhà mình vậy.

Đóa hồng trên đường Tôn Đức Thắng

Image
Một người đã đến và mang theo đoá hồng đặt xuống thớ gỗ thơm, bây giờ thôi không thơm nữa. Mẹ tôi thường nói mấy cái cây to sụ cây nào cũng có linh hồn cả. Hãy nói rằng mẹ tôi sai đi, nếu không thì hẳn chúng nó phải đau đớn lắm. Bởi vì chúng đã ở đó, khi người ta cắm ngọn cờ lên dinh Độc Lập. Rồi vẫn nằm đó, khi người ta đặt viên gạch đầu tiên ở nơi sau này gọi là Nhà thờ Đức Bà . Từ thuở ông ngoại tôi mới yêu bà tôi, từ hồi ba tôi còn đạp xe chở tôi ốm oặt ẹo đến nhà thương,  đến khi tôi biết nhấn ga chạy lòng vòng thành phố. Tôi chợt nhớ Paris, vào cái ngày khắp các mặt báo đều đưa tin về vụ khủng bố. Một phóng viên hỏi chú bé con rằng chú có sợ không, họ có súng đấy. Chú bảo là chú sợ lắm, có thể phải chuyển nhà lắm. Rồi bố chú vỗ về, bọn họ có súng nhưng chúng ta có hoa. Chú bé con lại nói, hoa chẳng là gì hết, hoa chẳng làm được gì. Bố chú tiếp, không phải, mọi người đang đặt những nhành hoa quanh sự mất mát đấy thôi, hoa có thể đánh bại họng súng đấy. Chú bé con ơi, em