Bụi hồng rực rỡ
Sân nhà hàng xóm trồng một bụi hồng. Tôi từng nghĩ nó chỉ là loài cây dại nào đó; đến khi nó nở hoa đỏ rực một góc đường, ngược hoàng hôn đổ thứ ánh vàng lấp lánh cuối ngày xuống mái hiên của bầy chim sẻ. Hôm sau tôi bước vội qua. Những đoá hồng tả tơi sau đêm gió vần mưa vũ. Cánh hoa rụng đỏ cháy một góc sân. Những bông hồng còn lại trên cành đều xác xơ hết cả. Hôm sau nữa. Chẳng còn đoá hồng nào hết! Sân nhà cũng không có lấy nổi một cánh hoa đỏ máu dập nát. Có lẽ người đã dọn cả rồi. Bụi hồng lại trở về làm một loài cây dại, và những người kém yêu hoa như tôi không biết tên nó là gì cho đến khi chúng rực rỡ một góc sân ngược gió. Chiều tôi về ngồi bó gối, mắt cứ díp hết lại. Ngày ngắn dần đi. Tôi không nghĩ ngợi gì, chỉ nhớ những cánh hoa đỏ thẫm mới hai hôm trước còn tinh khôi nay không còn nữa. "Đóa hoa hồng vùi quên trong tay Ôi đường phố dài Lời ru miệt mài Ngàn năm ngàn năm Ru em giận hờn Ru em giận hờn"