Cho em một ngày

Không phải chỉ trong những giấc mơ phù phiếm, mà mỗi hơi thở của em, em đều xin cho mình được xinh đẹp. Em không hiểu em nữa rồi. Chỉ là một ngày nọ, em sợ mình già đi. Em sợ nhìn thấy những nếp nhăn, thấy tóc mỏng dần và phai màu nâu nhạt. Mà mình thì chưa kịp xinh đẹp ngày nào, dù có thể da em vẫn trắng và vai em vẫn gầy, như trước đây.

Những ngày buồn nhất luôn là những ngày dạo quanh thành phố lớn, bước vào các cửa hiệu to, váy áo lung linh sặc sỡ, nhưng không có cái nào dành cho em. Cũng không có đôi giày nào cho em xỏ đôi chân nhỏ xíu của mình vào. Lúc nào em cũng gần như bật khóc sau đó. Thế là em chán ghét mọi thứ. Em sợ hãi con người, không biết chừng nào họ mới thôi nói những lời bén nhọn như mũi dao. Em hỏi bầu trời xanh, hỏi cỏ dại bên đường, hỏi băng ghế đá dưới mưa rét mướt, rằng tại sao lại là em? 




Comments