Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Lãnh sự quán Mỹ ở Sài Gòn lúc nào cũng đông đúc hàng dài người xếp hàng chờ đợi. Cao ốc RESCO trên đường Nguyễn Du - nơi xin visa đến Úc - một ngày tiếp nhận hơn nghìn lượt đăng kí. Tôi nghĩ rằng có thể họ đi đâu đó rồi lại trở về Việt Nam thôi. Hoặc tôi tự an ủi mình như thế.

Nhưng bạn biết đấy, chuyến di cư vĩ đại của dân tộc hơn bốn mươi năm vẫn chưa kết thúc. Không biết có bao nhiêu đứa trẻ giống như tôi ở phi trường đêm hôm ấy, thành tâm bảo rằng mình muốn trở về. Tôi đã khóc khi máy bay ngang qua Phan Thiết. Và nhỏ nước mắt thêm lần nữa khi thấy nhà cách mình hơn bốn nghìn dặm. Tôi thắc mắc những con người hồ hởi bàn cách ở lại nơi đất khách - những người khá giả - đất Mẹ đối đãi họ tốt quá chừng, mà sao họ vẫn đi? Đào xới vắt kiệt mọi thứ của cải, gói hết giấc mơ vào bốn mươi cân hành lí, cắm cúi đi. Biển Đông đã chứng kiến ba triệu con người ra đi, bây giờ đến lượt phi trường nằm yên buồn bã nhìn từng đoàn người cất bước. New York có đẹp như Bến Thành của tôi không? Nhà hát con sò có đáng yêu như Thương xá của tôi không? Những con lộ rộng rãi, tinh tươm chắc hẳn phải hơn Minh Khai khói bụi... Nhưng người cứ đi thôi, phản bội lại tình yêu của mảnh vườn cũ trước sân nhà, đặt chân mình lên những xa lộ mới, tẩn mẫn học lại từng con đường, ngã rẽ, quen với màu mắt khác màu mắt đen. Vườn cũ ngơ ngác tìm hoài dấu chân ông bà chủ, trách cứ suốt đêm ngày Sao ông/bà nỡ bỏ tui mà đi?; xa lộ mới thì ngỡ ngàng trố mắt dè chừng Ông/bà từ đâu tới đây chi vậy? Nghe có chạnh lòng không? Có thấy mình tuyệt tình quá không?

...Rồi tôi bắt đầu nhớ những xe buýt xanh già nua vừa nhả khói đen xì vừa chậm chạp lăn bánh trên đường Hai Bà Trưng, lững thững ngang qua Nhà thờ Đức Bà, rồi thong thả diễu hành trước Dinh Độc Lập. Tháng Tư năm ấy, Người buồn nhiều lắm có phải không? Nên nước mắt thành một khúc ca cứ rơi xuống mảnh đất này mãi. Chiều hôm qua nghe nói ở Sài Gòn mưa to lắm, ông Sơn thấy lại mụ mị bảo phố bỗng thành dòng sông uốn quanh luôn. Chắc là người dân lại khổ sở lội nước, xe tắt máy dọc đường Cách Mạng, tiếng chửi rủa không ngớt và rác thì dập dìu theo sóng phả ra từ đủ loại xe. Bên Úc châu trời âm u suốt mà lại chẳng mưa mấy, chỉ giỏi hăm dọa thôi. Đường vắng nữa, cứ phải đi bộ nhiều. Phải chi dân mình cũng được đi trên mấy con đường thế này thì vui biết bao nhiêu.

Một ngày nọ, tôi giở bản đồ Việt Nam ra xem, hỏi tổ tiên rằng mảnh đất màu mỡ, hiền hậu như thế, hà cớ gì hẩm hiu mãi? Để con người ta cứ phải nhìn quê hương từ hàng vạn dặm. Thương đó, nhớ đó, nước mắt rơi toỏng toỏng đó...vậy mà cũng đi. Có bao giờ mọi người sẽ cùng về không? Cùng nhau về với phố thơm thảo, nghe từ kí ức vọng về điệu hát ru con

Ầu ơ...Ví dầu cầu ván đóng đinh 
Cầu tre lắt lẻo...gập ghình khó đi..


Comments