29/10/2017
Những người bạn mới ý nhị hỏi tôi: Thế cậu có tính trở về không? Câu hỏi quen thuộc thế nên câu trả lời cũng đơn giản là Có. Cậu ta im lặng. Tôi hỏi rằng cậu muốn ở lại nhiều lắm sao? Cậu gật đầu - Nhưng chuyện đó khó lắm. Thế là chúng tôi im lặng ra về. Tôi ít có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, cũng không đủ thì giờ để buồn bã. Khoảng thời gian đó xảy ra một lần rồi thôi, khi máy bay ngang qua Bình Thuận và t ôi thấy mình cách nhà hơn bốn nghìn dặm. Cậu hỏi tôi cách phát âm từ "Nha Trang", rồi cậu vui mừng bảo là Ông cậu sống ở đó, Nha Trang nhiều người Đại Lục lắm, vui lắm! Tôi cười im lặng. Tôi không thể nói rằng tôi không thích điều đó. Bọn tôi giống nhau ở một vài câu chuyện mà phần nhiều trong số đó là những điều không vui. Cậu thắc mắc nếu tôi muốn về thì vốn dĩ không nên đi, không phải sao? Tôi không giải thích được, c...