Làng chài bên đại dương xanh.


Một sáng mùa hè, trời trong veo và mây mang màu ngọc bích. Đó là một cung đường như dẫn đến Thánh đường. 

Tôi đã ngủ một giấc ngon lành trên chiếc xe con bảy chỗ mang biển số ở Sài Gòn, được đánh thức bởi mùi của Biển và Núi. Tôi sống ở thành phố, thứ tôi nhìn thấy hàng ngày là những tòa nhà chọc thủng bầu trời, còn không khí thì đặc quánh khói bụi. Nhưng chẳng hề gì! Đằng nào tôi cũng yêu nó.
Ở đây thì khác. Bên trái tôi là vách đá khô cằn kiêu hãnh, bên phải là dải lụa xanh mướt dịu dàng. Tôi đứng trên đồi nhìn xuống, ngơ ngẩn trước công trình vĩ đại của thiên nhiên. Trong một khoảnh khắc, cảm thấy rằng nhân loại chỉ còn là hạt bụi trước biển cả, đơn độc giữa những cánh rừng cao xanh trù phú... Nhưng khoảng khắc ấy không kéo dài được lâu, vì người ta đã đến và đào xới mang đi những điều yên bình xinh đẹp.

Tại ngã rẽ khác cũng thuộc tỉnh lị này, bọn họ cố sức phá núi, nạo vét đến cạn kiệt những triền cát dài tít tắp óng ả, để lại sau lưng một vùng đất điêu tàn đỏ oạch của xứ Hỏa tinh. Sự yên bình giờ chỉ còn trong hoài niệm. Ai sẽ trả cho bọn trẻ của cái xã nghèo ấy những đụn cát cao để chúng trượt dài trên đó, để nhuộm tóc mình thành màu của vách núi sau nhà, vào một chiều hè nhiều gió? Xã nghèo, con đường làng chật hẹp, nắng đổ xuống buồn hiu hắt. Khách du lịch rất ít đến đây, nếu họ may mắn không bị lạc. Dân ngụ cư ở làng, tôi không biết họ làm gì qua ngày ngoài ruộng muối và các thuyền ghe nhỏ bé, nhưng rõ là ngày ở đây dài thườn thượt. Mà có ai quan tâm sao? Khi mọi người đến đây để mang về mấy tấm ảnh màu ngọc bích và những trò vui. Còn làng chài thì toàn màu nâu, lại còn làm lòng mình chùn xuống.

Comments