Văn

Với bạn bè xung quanh, tôi là một đứa nói nhiều, tính khí thì ẩm ương. Nhưng trừ lúc đó ra, tôi là một đứa kiệm lời (ấy vậy mà thỉnh thoảng vẫn bị "vạ miệng"). Vì nói không giỏi, thế là tôi viết. Tôi tập viết những mẩu chuyện cỏn con từ hồi mười hai, mười ba, văn phong hãy còn trẻ nít. Sau đó là những bài dài hơn. Rồi đến cái hồi biết buồn biết vui, biết nắng biết mưa, câu văn bắt đầu gai góc, tôi dùng nhiều dấu ngoặc đơn và dấu chấm lửng. Những người đọc giọng văn tôi dạo đấy, và tôi khi tự đọc lại sau này, đều thấy cái tính bốc đồng bắt đầu nhen nhóm. Còn bây giờ thì hầu hết các bài viết đều là những nốt trầm, ít những câu phức và thôi dùng các từ ủy mị. Văn của tôi lớn lên.

Tôi bắt đầu viết với một ý nghĩ duy nhất là muốn viết. Với một số chuyện, bao gồm cả chuyện viết, tôi không có mưu cầu được nhắc đến, được biết tên và được khen ngợi (lẫn chê bai). Tôi viết là vì tôi có một câu chuyện muốn kể, một ý niệm muốn bày tỏ và một nỗi lòng muốn được nói ra. Và nói ra trong sự tôn trọng niềm im lặng, là thứ bao la hơn tiếng nói mười ngàn lần (Đoàn Minh Phượng). Với những gì tôi viết, tôi để một mảnh hồn mình vào đó. Thế nên là tôi cũng e ngại nhiều người biết đến, tưởng như mình là con nhím, rụng dần từng cái gai. 

Nhưng mà thôi, người biết hay người không biết, rốt cuộc cũng có quan trọng gì đâu.

Comments