Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân

Tôi cho rằng Giáng Sinh là một mùa buồn. Dẫu cho phố xá lung linh đèn màu, đôi lứa tay trong tay hay không bàn tay nào chạm nhẹ ngón tay nào. Điều gì rực rỡ quá thường chóng tàn, và tật cố hữu của loài người là nuối tiếc. Khi chuông giáo đường vang lên chiều Chúa nhật, bầy bồ câu đập cánh không trung rẽ trời bay về tổ. Người lặng thinh khụy gối dưới ngôi Thiên Chúa, mái vòm cao ngất phía trên đầu. Bình yên này không có xót xa.

Áo trắng em bay như cánh thiên thần. 
Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân. 

Người không quên được, thế là người hờn trách: "Lời nguyện cầu mình Chúa có nghe không? Sao bây giờ mình hoài xa vắng". Câu u sầu đẹp đẽ ấy năm nào cũng cất lên trong tiếng gió đông. Như thể mùa đông của năm nay, năm sau, hay mùa đông của ba trăm năm trước, cũng đều buồn bã một cách xinh đẹp như thế. Tôi thích bài ca này nhiều, nỗi buồn trong ấy không ầng ậc nước mà lãng đãng vừa đủ phủ sương một thành phố. Cô thì không, cô không muốn nghe bài này. Phố của cô bé nhỏ, thế nên sương mờ hết cả lối đi.

Trở lại bài hát, những năm sau này, khi nghe nó tôi thường thấy một khoảng không gian mênh mông yên lặng. Như khi tỉnh giấc giữa những cơn mơ chỉ thấy đường chân trời và lòng mình xa vắng. Tôi không có muộn phiền gì to lớn, nhưng cảm giác đó làm tôi e ngại trở lại giấc ngủ với lời nguyện ngắn củn cỡn: đời con xin đừng nhiều nước mắt. Tôi muốn làm một cái cây vui vẻ đâm rễ nơi đất lành, nhỏ nhen gì của nhân gian xin Trời gọi gió mang hộ đi hết.

Comments